Tôi là ... Đại
biểu được mời đại diện nhân dân Khối phố 4, P. An Xuân (cả KP chỉ có 3 giấy mời). Giọng tôi hơi chát, và
chất hay nói thẳng nói thật nên hơi khó nghe, mong quý vị thông cảm.
Tôi xin tự giới thiệu đôi chút về bản thân, và tôi nghĩ ai lên đây
cũng cần giới thiệu vắn tắt qua để biết được góc nhìn của mỗi
người, từ đó điều 5,6,7.. sẽ tròn hay méo, sửa hay đổi, xem có phù
hợp với tâm thế và nguyện vọng chung hay không.
Tôi sinh ra và
lớn lên tại Phường An Xuân, học cấp 1-2 tại Trường Lý Tự Trọng, học
cấp 3 tại Trường Trần Cao Vân Tam Kỳ...
Năm 2007 và năm
2011, tôi ứng cử ĐB Quốc Hội 2 lần, một trong 4 mục tiêu vận động bầu
cử trong 2 lần này là Sửa đổi Hiến pháp, nên tôi cũng bị nhà chức
trách để ý, gặp nhiều khó khăn.
Thực lòng mà
nói, tôi không hy vọng lắm vào sự thực tâm lấy ý kiến trong việc sửa
đổi Hiến pháp lần này (dân chủ hình thức), nhưng tôi nghĩ, nếu không
có thực tâm, nhưng những người thi hành có thực làm, thì qua đó, góp
phần thay đổi nhận thức, nâng cao dân trí để tiến bước trong quá
trình xây dựng xã hội dân sự, xã hội dân chủ.
Những đóng góp
ý kiến của tôi tại đây mang tính thỏa hiệp để xây dựng. Bao gồm 6
phần: A.Bổ sung; B. Bỏ hẳn hoặc bỏ - chuyển gộp các điều; C. Cấu
trúc lại hoàn toàn chương II. D. Cần thảo luận thêm; E. Chi tiết cơ
bản; F. Chi tiết cụ thể.
A. ĐỀ NGHỊ BỔ
SUNG 5 VẤN ĐỀ VÀO BẢN HIẾN PHÁP.
Bổ sung vào Lời
nói đầu 4 vấn đề:
1. Định nghĩa
Hiến pháp là gì?
Vì
rằng phải hiểu Hiến pháp là gì, mới có thể bàn về câu chuyện Hiến
pháp, rằng lòng yêu nước là không phải của riêng ai... Chúng ta vẫn
nói, và vẫn thấy nơi nhan nhản khắp hẻm cùng quê tấm biển hiệu:
"Sống và làm việc theo Hiến pháp và Pháp luật". Nhưng thử
hỏi mấy ai ngồi đây đã từng đọc Hiến pháp, và hiểu được định nghĩa
của Hiến pháp để có thể bàn được câu chuyện này. Nguyên lý của
Hiến pháp là văn bản mà ở đó, người dân trao cho cho một tổ chức
(Nhà nước) quyền quản lý điều hành xã hội mà họ sống trong đó.
Người dân trao những quyền mà tổ chức đó được làm, do đó quyền của người dân lớn vượt hơn quyền của tổ chức đó được làm.
Hiển nhiên, nếu Hiến pháp có được định nghĩa, tôi nghĩ rằng câu
chuyện Hiến pháp sẽ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
2. Nước Việt Nam
là gì?
Tôi cho rằng phải có định nghĩa Nước Việt Nam là một
nước có chiều dài từ địa đầu Hà Giang đến đất mũi Cà Mau, bao gồm
quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa. Trong lời mở
đầu của Hiến pháp 1959 có nhắc rằng " Nước Việt Nam là một
nước thống nhất từ Lạng Sơn đến Cà Mau". Tại điều 1 HP 1992 chỉ ghi rằng: Nước CHXHCN Việt Nam là
... " .
(Một số ý
kiến khác nhất trí với ý kiến này, phải có Đông - Tây tứ cận, tọa
độ vị trí, nhất là trong tình hình căng thẳng biển đảo hiện nay, phải khẳng
định chủ quyền lãnh thổ).
3. Mục tiêu, mục
đích của việc sửa đổi Hiến pháp 1992:
Tại sao
Hiến pháp Việt Nam 1992 cần phải sửa đổi vào lúc này, các vấn đề
nào nổi cộm, hay chỉ là do thời gian, đòi hỏi cấp bách gì, xu thế
thời đại. (Thế thì bỏ 3 từ "DƯỚI ÁNH SÁNG" trong cụm từ
dưới ánh sáng của CN Mác đi. Vì nói xu thế thời đại, mà còn sử
dụng ánh sáng thần thoại của thế kỷ XVIII, vay mượn của giai đoạn
công nghiệp lạc hậu Phương Tây thì e rằng tiêu chí sửa Hiến pháp không
rõ ràng. Ánh sáng thần thoại, truyền thuyết như thế Việt Nam có
nhiều hơn, rực rỡ hơn như ánh sáng của ngựa sắt Thánh Gióng bay về
Trời; ánh sáng của bọc Trứng 100 con khi nở ra; ánh sáng của Móng
rùa nỏ thần, của Kiếm thần Lê Lợi...
4. Khẳng định
tam quyền là như thế nào?
Bản Hiến
pháp chỉ có các chương, nhưng không thể hiện rõ, bật lên là chương
nào là Hành pháp, Tư pháp; Lập pháp mà chỉ quy cho các tổ chức.
Trong khi đó, tư pháp lại không rõ khi có cả Tòa án và Viện Kiểm
sát. Tam quyền giám sát nhau thế nào, không rõ.
5. Bổ sung vấn
để thứ 5 vào Hiến pháp tại Phần cuối, Hiệu lực thi hành. Bổ sung
vào điều 123
Hiến pháp này được đưa vào chương trình giáo dục phổ cập quốc gia.
Khi có
định nghĩa về Hiến pháp, Hiến pháp cần phải được đưa vào giảng dạy
ở nhà trường, ở các cấp độ cho tất cả các bậc học phổ cập. Vì
"Sống và làm việc theo Hiến pháp, pháp luật". Không học,
không được diễn dịch, bàn luận, phân tích, so sánh, đối chiếu, thì
làm sao khai được dân trí, để mà sống, và làm việc, thực hiện quyền
làm chủ, quyền công dân.
B. BỎ HẲN -
HOẶC BỎ CHUYỂN GỘP CÁC ĐIỀU:
1. Bỏ hẳn điều
8; sửa hoàn toàn điều 65.
2. Bỏ, chuyển
ghép các điều:
13 vào
điều 3
14 vào
điều 1
21 vào
điều 15
37 vào
điều 23 và 32
47 vào
điều 16 (Xem hình ở chi tiết phần E)
C. CẤU
TRÚC LẠI HOÀN TOÀN CHƯƠNG II
Quyền con người, quyền và nghĩa vụ cơ bản của công dân.
Cần phải
tách bạch cụ thể cái nào là quyền con người, cái nào là quyền công
dân, cái nào là nghĩa vụ công dân. Nói là quyền không tách rời nghĩa
vụ, nhưng cũng cần phải phân biệt rõ cái nào là quyền, cái nào là
nghĩa vụ. Quyền con người thì theo Công ước Nhân quyền mà Việt Nam ký
thỏa ước tham gia, quyền công dân thì có những hạn chế hơn, nghĩa vụ
là bắt buộc, nhưng không phải Nhà Nước muốn bắt buộc thế nào cũng
được. Hoặc như điều 21: Mọi người có quyền sống. Điều này là vô
nghĩa. Đáng lẽ ngay từ đầu chương, điều 15 phải quy định cụ thể về
Quyền con người bao gồm những quyền có bản sau đâyây:
-
Quyền được sống
-
Quyền được mưu cầu hạnh phúc
-
Quyền tự do tín ngưỡng
- Quyền
nhận thức
-
Quyền "mở mồm ra nói"
D. CẦN THẢO
LUẬN:
1.
Vai trò của Quốc Hội:
là cơ quan quyền lực quá lớn, nhưng quá loãng, trong khi
hiện nay lập pháp vẫn phải nhờ gần như hoàn toàn vào nhánh hành pháp.
Trong khi chức năng chủ yếu của Quốc Hội phải là nhánh lập pháp,
kiểm tra pháp luật do mình lập ra được hành pháp và tư pháp thực
hiện thế nào. Chức năng giám sát chứ không phải chức năng
"ôm" quá nhiều, cái gì cũng Quốc Hội phê chuẩn, phê
duyệt... mà chẳng quyết được cái gì.
Quốc Hội gồm 500 người, hoạt động tập trung, khi chấm dứt
nhiệm kỳ lại nghỉ 500, bầu 1 loạt, chưa bầu. Tạo ra lổ hổng, và
thiếu tính kế thừa. Mặt khác 500 người cùng bàn 1 lúc nhiều vấn
đề, nên chăng chia làm 2 viện. Cơ cấu đại biểu cũng nên suy nghĩ khác
cách làm hiện nay.
Quốc Hội có nên tách trách nhiệm lập pháp với chức năng
giám sát, đồng thời về bộ máy cũng nên tách theo chức năng này. Có thể tách 2
Viện, viện lập pháp, chính sách, quốc kế. Viện giám sát, chính sách địa phương,
dân sinh.
2. Tăng quyền
trách nhiệm cá nhân Chủ tịch Nước.
Về
mặt nào đó, Chủ tịch Nước là nguyên thủ quốc gia, nhưng lại đánh
đồng vai trò với Thủ tướng, các cấp phó khi thực quyền quyết định
các vấn đề, tính chịu trách nhiệm không có, lại vẫn phải giải
trình trước 500 người, ký gì cũng phải Quốc Hội phê chuẩn. Là phụ
trách đối nội và đối ngoại, nhưng đối nội lại bị vai trò Thủ tưởng
lấn át, khi "Thủ tướng báo cáo với Quốc Hội, UBTV QH và Chủ
tịch Nước".
3. Phân định rõ
Tư pháp ra khỏi nhánh lập pháp và hành pháp để đảm bảo Tư pháp độc lập. Mặt
khác, phân định vai trò của Tòa án và Viện Kiểm sát thế nào để đảm bảo tính chủ
đạo của nhánh Tư pháp là Tòa án.
E. CÁC CHI TIẾT CƠ
BẢN:
1. Nên loại
các cụm từ Giai cấp công nhân, giai cấp nông dân ra khỏi Hiến pháp. Vì thứ
nhất: hiện nay có cần đấu tranh giai cấp nữa hay không, vì cơ bản theo nền kinh
tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa Việt Nam hiện nay thì vẫn không có giai
cấp tư bản. Chủ thể cần đấu tranh đã không có thì xem như giai cấp tự triệt
tiêu, chỉ còn lại nhân dân lao động Việt Nam, làm nông, làm thuê, làm chủ
đều là người lao động. Thứ hai, là trong cuộc họp của 70 vị ngồi đây, thì có ai
có thể xác định mình là giai cấp nào, con mình thuộc giai cấp nào. Công nhân thất
nghiệp về quê vác cuốc là giai cấp nông dân, không sống nổi lại lên thành thị
chạy xe ôm, gia nhập tầng lớp người nghèo thành thị, không là công cũng không
phải nông. Thứ ba là hiện nay, khu vực kinh tế phi chính thức trong đô thị đã
góp đến 50% cho thu nhập đô thị, họ là những tiểu thương, những kinh tế hộ gia
đình cá thể, những công việc chạy chợ, buôn bán hàng ngày không có thống kê
phân loại nhưng họ đều đóng thuế hàng ngày, đóng góp cho sự phát triển của nền
kinh tế, không phải thành phần cơ bản, không nằm trong đội tiên phong hoặc giai
cấp ưu tú nhưng lại nuôi sống những thành phần cơ bản đó. Do vậy, cũng nên trân
trọng và trả lại đúng tên cho nhân dân lao động cần cù Việt Nam.
2. Khi nói đến Tổ
quốc là nói đến lòng yêu nước, lòng tự hào dân tộc, thì khi đó cũng phải định
nghĩa bổ sung Người Việt Nam cho các công dân không có quốc tịch Việt Nam nhưng
là người có dòng máu Việt Nam.
3. Hiến pháp cũng
cần phải xác định Việt Nam
có 54 dân tộc anh em, để có kế hoạch bảo tồn, bảo vệ và phát triển các dân tộc
thiểu số có nguy cơ tồn vong.
4. Vấn đề sở hữu
toàn dân là một khái niệm mơ hồ, và nó không rõ ràng bằng khái niệm sở hữu quốc
gia. Sở hữu quốc gia có tính truyền thống, có tính kế thừa, và có tính ý thức
tai sản của công, của ngàn đời thế hệ và có tính ý thức về quyền của người nộp
thuế, quyền quyết định của cộng đồng địa phương.
5. Quyền lập Hiến
không thuộc về Quốc Hội 500 đại biểu hiện nay (có những nghị quá đùi như Nghị
Phước, nghị IQ, nghị rau muống, nghị ngủ, nghị gật, nghị bầu cho đủ thành phần…)
mà phải thuộc về một tập hợp các cá nhân được nhân dân bầu ra để lập Hiến, như
là một Quốc hội lập Hiến, làm ra bản Hiến pháp không thể thêm được một chữ,
không thể bớt đi một chữ.
6. Tại sao phải
trưng cầu dân ý. Vì như đã nói, sự đóng góp của khu vực kinh tế phi chính thức
trong đô thị là một sự thực, thì những công dân đó họ cũng được quyền có ý kiến
hoặc hỏi ý kiến để đồng ý cho nông dân, công dân lãnh đạo xã hội hay không. Hay
những người nông dân, công nhân sẽ quyết định trong Hiến pháp là họ sẽ trở
thành, thuộc về những giai cấp riêng biệt khác nhau trong cùng một gia đình, hay
là họ sẽ quyết định trở thành một giai cấp lao động cần cù đối lập với giai cấp
có thể tham nhũng bóc lột.
7. Đã đến lúc nên
trả cho nhân dân những gì thuộc về nhân dân. Ví dụ Kho Bạc Nhân nhân, Ngân hàng
Nhân dân, Ủy ban hành chính, Viện Kiểm sát, Công an, Quân đội là những công cụ
của Nhà nước, thì không nên lạm dụng từ nhân dân.
8. Về đơn vị hành chính (điều 115), nên chia Nước thành Vùng, Tỉnh, Huyện xã. Nên bổ sung Vùng. Nước Việt Nam nên chia thành 8- 12 vùng và 5-7 tỉnh để quyền lực kinh tế và lãnh thổ không bị chia cắt, mâu thuẫn. Mỗi Tỉnh đều có nhà máy đường, cảng biển, sân bay, khu công nghiệp, resort du lịch.... Nếu cơ hội sửa Hiến pháp lần này không tập trung quyền lực địa phương lại thì bài toán cơ hội phát triển Việt Nam vẫn còn xa vời lắm. Ví dụ: Đà Nẵng - Quảng Nam - Quảng Ngãi nên hợp thành một Vùng Quảng Nam.
8. Về đơn vị hành chính (điều 115), nên chia Nước thành Vùng, Tỉnh, Huyện xã. Nên bổ sung Vùng. Nước Việt Nam nên chia thành 8- 12 vùng và 5-7 tỉnh để quyền lực kinh tế và lãnh thổ không bị chia cắt, mâu thuẫn. Mỗi Tỉnh đều có nhà máy đường, cảng biển, sân bay, khu công nghiệp, resort du lịch.... Nếu cơ hội sửa Hiến pháp lần này không tập trung quyền lực địa phương lại thì bài toán cơ hội phát triển Việt Nam vẫn còn xa vời lắm. Ví dụ: Đà Nẵng - Quảng Nam - Quảng Ngãi nên hợp thành một Vùng Quảng Nam.
Điều 4. Nếu đưa
định nghĩa Hiến pháp vào Lời nói đầu, sẽ không còn câu chuyện điều 4, chuyện
của giai cấp, chuyện của tam quyền nhất thể.
BÀI VIẾT LIẾN QUAN:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét