Chép nguyên từ FB Phạm Lưu Vũ:
(Ổng viết: "[Dưới đây là] Lời "bạt" trong cuốn "Mái Tây" (Tây sương kí) - Nhà XB LĐ 2009. Đọc Lời Bạt này là xong, khỏi cần đọc "Mái Tây" làm gì cho mất thì giờ". Xin đa tạ ngài PLVŨ đã cho tại hạ đọc bài này!^^)
Nước Tàu xét nguyên về mặt văn chương cũng đã có vô số tay khổng lồ. Đến nỗi họ chỉ cần làm cái việc sắp hàng lại mà điểm mục thì cũng đủ khiến cho những kẻ yếu bóng vía phải tẩu hoả nhập ma. Những khổng lồ ấy không ai giống ai, điều đó cố nhiên rồi, song sở dĩ các vị được hậu thế suy tôn, tựu trung bởi hai nhẽ. Thứ nhất, trước tác của các vị hoặc đã đạt đến cái “đạo” của của cõi nhân sinh, hoặc lồng lộng kì vĩ, ôm hết thảy nhân tình, thế sự vào trong lòng, kể không gian thì trùm lên hàng vạn dặm, kể thời gian thì phải tính hàng trăm đời… Thứ hai, trước tác của các vị hoặc chạm đến, hoặc khoét sâu vào một nỗi niềm, một tâm trạng nào đó, khiến cho những văn nhân tài tử đời sau, không đọc đến thì thôi, hễ cứ đọc đến là không tránh khỏi bị… lên cơn, rồi không kìm lòng mình được, tất phải dựa vào những cơn cớ đó mà múa bút, mà bình, mà tán cho tan tành nhân thế, cho khuây khỏa cái món nợ tang bồng…