Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

Bị bắt bỏ tù là một điều không thể cười nhưng thật nực cười!

     




 Tôi viết entry này cho những anh em công ty, anh chị em, bè bạn. Những người đã đọc, và hốt hoảng. Cả những người giả danh công an mượn lời hù dọa, hăm dọa rằng anh "họ đã nhịn, nhưng anh càng ngày càng quá quắt, bữa ni đô càng ngày càng nặng hơn".

Thứ nhất, tôi không phải là thằng phản động, cõng rắn cắn gà nhà. Tôi không phải là một đồng chí X nào đó, ai biết Thích  là ai thì kệ họ, tôi ko giải thích.

Thứ 2: tôi có sợ bị CA hỏi thăm ko? Đó là việc của họ. Tôi có sợ họ bắt nhốt không? Bắt thì nuôi cơm và miềng được nổi tiếng như cồn, chả dại. He he. Nếu làm áp lực, kê dao vào cổ vợ con tôi thì để nó đầu thai vào nước tư bản giãy chết. Còn nếu họ dùng mình làm con tin gây áp lực ngược thì phải xài chiêu tự đoạn kinh mạch, hận thù do con nó giải quyết. Có vấn đề gì đâu. Ko thì vào tù ngồi xếp bằng, lại được làm luận án xong trước thời hạn.

Thứ 3: Tại sao tôi làm thế? Mấy đứa bảo: "anh làm thế anh được gì? Cù, Điếu cày... họ nổi tiếng, họ đi tù... mặc dù họ vì xã hội, nhưng bản thân họ bị bắt nhốt thế thì họ được gì? anh làm thế anh được gì? Tuổi Thìn tôi, làm đến UV TƯ http://tuoitre.vn/chinh-tri-xa-hoi/422051/hai-uy-vien-trung-uong-du-khuyet-tre-nhat-noi-gi.htmlLàm thế tôi được gì? He he, nói phét nhé:
Đôi khi người ta gặp định mệnh của mình trên đường đi nhưng người ta lại lựa chọn cách tránh né nó.
                Mà cũng thật lạ, người ta vào Đảng để hy sinh, để cống hiến trong khi mình ngoài Đảng lại nói đến việc hy sinh mất mát. Quái nhỉ?

Mời đọc bài thơ của Nguyễn Trọng Tạo

Có thể thay quan, không thay được Nhân Dân
Thay tên nước, không thể thay Tổ Quốc
Nhưng sự thật khó tin mà có thật
Không thể thay quan dù quan đã thành sâu!

Quan thành dòi đục khoét cả đất đai
Vòi bạch tuộc đã ăn dần biển đảo
Đêm nằm mơ thấy biển Đông hộc máu
Những oan hồn xô dạt tận Thủ Đô

Những oan hồn chỉ còn bộ xương khô
Đi lũ lượt, đi tràn ra đại lộ
Những oan hồn vỡ đầu gãy cổ
Ôm lá cờ rách nát vẫn còn đi

Đi qua hàng rào, đi qua những đoàn xe
Đi qua nắng đi qua mưa đi qua đêm đi qua bão
Những oan hồn không sức gì cản nổi
Đi đòi lại niềm tin, đi đòi lại cuộc đời

Đòi lại những ông quan thanh liêm đã chết tự lâu rồi
Đòi lại ánh mặt trời cho tái sinh vạn vật…
Tôi tỉnh dậy thấy mặt tràn nước mắt
Nước mắt của Nhân Dân mặn chát rót vào tôi.

Ôi những ông quan không Dân trên chót vót đỉnh trời
Có nhận ra tôi đang kêu gào dưới đáy
Cả một tỷ tôi sao ông không nhìn thấy?
Vì tôi vẫn là người mà ông đã là sâu!…

10.2012
Đọc thêm:
P/S: Nếu một ngày có nghe tôi bị bắt (Ca ta muốn bắt người thì thiếu gì cách) thì xin đừng hốt hoảng, xin đừng lo lắng, xin đừng tổ chức thăm nuôi, tôi cũng chẳng cần luật sư bào chữa biện hộ, tôi cũng chẳng cần biện hộ gì, nó thích thế nào, bao nhiêu thì cứ như thế, bởi vì:

1. Đối với Tổ Quốc của tôi, nếu nó không còn tồn tại ( như nó phải tồn tại), thì tôi sẽ xin được vào tù 10 năm. Tôi sẽ sống mười năm đó để tưởng nhớ và biết ơn vì những gì Tổ Quốc này đã từng có trong quá khứ. Đó sẽ là hành vi thể hiện lòng trung thành của tôi, thể hiện rằng tôi từ chối sống và làm việc cho cái xã hội đã thế chỗ vào Tổ Quốc cũ của tôi. Đọc lời tự bào chữa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét